Rất rất nhiều gia đình gặp tình trạng cha mẹ phải nhắc nhiều lần mới đứng dậy làm. Từ chuyện đi học, đi tắm, dọn cơm ăn, mặc quần áo, dọn nhà dọn cửa, từ 3 tuổi đến 18 tuổi, đầy đủ cả, không thiếu một trường hợp nào.
Mình mong muốn cha mẹ có một cách nhìn khác ở việc này. Các bạn thường dùng cụm từ “nghe lời” để mô tả sự việc này, và mình muốn dùng một cụm từ khác, đó là “ hợp tác”. Con khi sống với cha mẹ, cha mẹ muốn nuôi dạy và hướng con theo lối sống và giá trị của mình. Con càng lớn càng có chính kiến riêng, có suy nghĩ và cách làm riêng, vì vậy việc cha mẹ khư khư bắt con phải nghe lời, làm theo lời mình nói, nó sẽ không hợp lý. Cha mẹ nên thay đổi cách nhìn về việc này, và mong muốn con/ đặt ra mục tiêu : CON HỢP TÁC VỚI CHA MẸ. Con sống trong nhà cha mẹ, con phải chịu sống theo nguyên tắc của cha mẹ. Nếu con muốn sống theo nguyên tắc của chính mình, hãy học tập và khi lớn lên, ra riêng thì sống theo nguyên tắc của con.
NGUYÊN NHÂN CỦA TÌNH TRẠNG CON CHƯA HỢP TÁC/ PHẢI NÓI ĐI NÓI LẠI NHIỀU LẦN:
1. BỞI VÌ CHA MẸ CHƯA THỰC SỰ NÓI VỚI TRẺ: Khi bạn nói với con là phải đi làm việc này, việc kia, bạn ở đâu và con ở đâu? Bạn ở một nơi nào đó trong nhà, gọi với lên, gọi với sang phòng. Con bạn đang mải mê xem tivi, chơi game, chơi đồ chơi. Bạn cần hiểu đầu óc của trẻ. Khi tập trung vào cái gì, nhất là những thứ đòi hỏi khả năng tập trung cao hoặc những chương trình thú vị, trẻ đang say mê vào việc đó, bạn có đứng bên cạnh nói, trẻ cũng sẽ không nghe thấy. Trong khi đó, bạn còn không đứng bên cạnh mà đứng xa tít mù khơi ở đâu đó, lời nói của bạn lúc này đơn giản chỉ là một loại TIẾNG ỒN, không hơn không kém, không có ý nghĩ gì đối với trẻ.
2. BỞI VÌ CHA MẸ NÓI KHÔNG RÕ YÊU CẦU:
Các bạn ạ, khả năng nghe và phân tích ngôn ngữ ở trẻ vẫn còn hạn chế. Khi cha mẹ nói dài thì trẻ con sẽ nghe nhưng không hẳnđã tiếp thu vàkhông nắm được ý chính ngay lập tức. Vì vậy khi bạn yêu cầu con làm bất cứ việc gì thì bạn phải nói thật là rõ và ngắn gọn. Rõ ràng, cụ thể, đặc biệt nhiều trường hợp bạn cần phải làm mẫu thì trẻ mới học theo và nắm một cách dễ dàng.
Nếu bạn mà nói con làm một việc gì đó kèm theo một câu, một câu nói đuôi dạng như là Nếu con không làm cái này thì con sẽ bị thế kia”. con bạn ngay lập tức chỉ nắm được bị thế kia chứ không nhớ được phần làm thế này. Vì vậy đối với con, bạn chỉ nên nói con “Hãy làm thế này giúp mẹ”. Chấm hết. Bạn đừng kèm theo cái phần hậu quả bởi vì trẻ con sẽ không nhớ được và chỉ chăm chăm vào cái phần hậu quả đấy, chứ không chú ý vào cái phần việc gì phải làm.
Một trường hợp khác là trẻ chưa làm xong cái này, đã bị cha mẹ sai làm cái khác. Bạn hãy tự kiểm điểm xem bạn có thường làm điều này với con bạn không? Điều này gây bối rối và bực bội cho trẻ, không kịp làm xong đã phải nhảy sang làm cái khác. Trẻ cảm thấy không khi nào có thể làm hài lòng cha mẹ.
Trường hợp khác nữa là cha mẹ không thực sự nói rõ yêu cầu và mong muốn đạt được cho trẻ. Cha mẹ thường hay nói chung chung, khi trẻ làm không vừa ý thì lại quát. Lỗi này mình thấy cực kì nhiều cha mẹ mắc phải, và rất cần cải thiện. Yêu cầu phải thật cụ thể, rõ ràng, nếu bạn muốn trẻ làm theo như ý muốn của bạn thì bạn phải nói rõ hoặc làm mẫu ra, bạn không thể trông chờ bạn đời/con hay bất kì ai đọc được suy nghĩ của bạn được.
3. BỞI VÌ CHA MẸ CHO PHÉP ĐIỀU NÀY XẢY RA: Khi trẻ không nghe hoặc nghe thấy nhưng không làm ngay, trẻ biết là cha mẹ chắc chắn sẽ nhắc lại. Trẻ biết là nếu không làm ngay cùng lắm bị ba mẹ quát cho vài cái. Trẻ biết là cha mẹ sẽ nhắc lại thôi, không cần phải nghe hay làm ngay lập tức. Sau nhiều lần như thế, trẻ không coi lời nói hay yêu cầu của cha mẹ là điều gì đó cần làm ngay, và ề à từ từ làm trở thành một thói quen lúc nào không hay. Trẻ biết rằng là bạn sẽ nhắc lại việc trẻ cần làm thì chắc chắn trẻ sẽ không cần chú ý ngay lần đầu tiên bạn nói.
4. BỞI VÌ TRẺ CON CẦN CÓ SỰ CHUẨN BỊ KHI CHUYỂN TỪ HOẠT ĐỘNG NÀY SANG HOẠT ĐỘNG KIA:
Từ hoạt động thú vị như xem tivi, chơi, nói chuyện chuyển sang các hoạt động có phần chán nản và mệt mỏi như đọc sách, ngồi vào bàn làm bài, bạn sẽ thấy thật khó khăn, đối với cả người lớn chúng ta chứ chưa cần nói tới trẻ con. Bạn không thể mong đợi nói một cái là làm ngay lập tức được, bởi vì nó là tâm lý của con người. Cái gì hứng khởi thì nhanh lắm, nhưng cái gì chán thì dĩ nhiên là sẽ tìm cách trì hoãn.
Việc trẻ không hợp tác ngay lập tức thực sự rất có hại cho mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái. Cha mẹ muốn con làm thế này thế kia ngay khi mình nói, còn con thì ề à, từ từ, thậm chí cáu gắt, bực bội. Chúng ta thực sự cần phải cải thiện tình hình!
3 BƯỚC XÂY DỰNG THÓI QUEN CHỈ NÓI MỘT LẦN:
BƯỚC 1: BẢO ĐẢM CON THỰC SỰ CHÚ Ý ĐẾN LỜI CỦA CHA MẸ
Con bạn đang xem tivi/ đang chơi điện tử/ điện thoại/ipad: Hãy nhẹ nhàng đến bên cạnh, đụng vào người con để gây chú ý, KHUÔN MẶT CHA MẸ PHẢI NHẸ NHÀNG, BÌNH TĨNH NHƯ KHÔNG CÓ CHUYỆN GÌ, sau đó nói con dừng đồ chơi, tắt âm thanh của tivi.
Chỉ bắt đầu nói khi con bạn đã nhìn bạn. Lúc này, bạn đang giao tiếp với con, nhưng đồng thời bạn cũng dạy con kĩ năng lắng nghe, nghe là phải nhìn vào mắt của người đối diện. Không thể nào lắng nghe người khác mà mắt bạn dán vào mà hình tivi/ điện thoại, rất thiếu sự tôn trọng.
BƯỚC 2: BẢO ĐẢM CON HIỂU RÕ YÊU CẦU
Khi bạn nói với con, bạn cần nói ngắn gọn, rõ ràng cần làm việc gì, trong bao nhiêu phút, lúc nào, bao giờ, và tốt nhất là ở dạng câu hỏi để trẻ phải trả lời. Bạn nói “ Con đi học đi chứ, sao giờ này vẫn còn xem tivi, sao mẹ nói bao nhiêu lần rồi mà không bao giờ biết tự giác là gì, tới giờ đi học rồi, đứng lên đi học mau!” Một tràng dài câu nói, nhưng trong đầu trẻ nó không có ý nghĩ gì cả.
Chỉ cần nói ngắn gọn: Đã gần tới 7 giờ tối rồi, con sẽ phải làm gì lúc 7 giờ tối?
Hoặc: Sau 2 phút nữa, con sẽ đi lấy đồ phơi giúp mẹ. Nhắc lại cho mẹ biết, con sẽ phải làm gì?
Và nếu bạn nói yêu cầu, bạn phải hỏi lại con để bảo đảm con nhắc lại được yêu cầu của bạn. Khi trẻ nhắc, đồng thời trong đầu trẻ sẽ hình dung việc cần làm, giúp trẻ nhớ và hiểu rõ hơn.
Giọng nói của bạn rất quan trọng. Hãy nói với giọng nhẹ nhàng, bình tĩnh, tươi vui, cho dù con không hợp tác ngay cũng cần kiềm chế. Mình biết điều này khó nhưng bạn là cha mẹ, bạn phải luyện tập. Chấm hết. Không bàn cãi. Bạn thay đổi bạn không được, nhưng cứ mong con ngoan, nghe lời trong vòng một đêm, quá hoang tưởng! Bản thân bạn là người lớn còn không kiểm soát được chính mình, thì bạn cần phải xem lại cái mong muốn của bạn đối với con hay đối với người khác.
BƯỚC 3: THEO DÕI VÀ KIỂM TRA
Bạn cần nhìn sự việc ở con mắt của người huấn luyện. Cha mẹ chính là người huấn luyện của trẻ, và trẻ thì hay quên. Chúng ta cần tập cho tới khi trẻ nhớ và làm tốt thì thôi, cho dù tới 18 tuổi đi chăng nữa thì điều đó là chuyện bình thường. Khi bắt đầu tập cho trẻ một thói quen gì đó, bạn phải đứng đó, giám sát cho tới khi trẻ có thái độ tự giác.
Bạn yêu cầu con làm việc gì đó, sau khi tiến đến gần con, gây sự chú ý, ra yêu cầu xong, bạn phải đứng đợi cho tới khi con làm.
Bạn sẽ nói: “ Bạn rất bận, không có thời gian đâu mà đi theo trẻ mãi”. Giữa cái bận của bạn và việc huấn luyện đưa trẻ vào nề nếp, chắc chắn việc huấn luyện trẻ quan trọng hơn. Hơn nữa, nếu bạn canh chừng thời gian, xem chừng việc bạn theo dõi để bảo đảm trẻ làm sẽ ngang bằng với thời gian bạn quát trẻ 5 lần 7 lượt mà trẻ vẫn không làm. Thời gian sẽ là bằng nhau, nhưng cái nào mang lại lợi ích lâu dài và tâm lý tích cực cho cả hai bên hơn? Nếu trước giờ bạn quát trẻ, nhắc trẻ nhiều lần mà vẫn không cải thiện tình hình, vậy bạn PHẢI THỬ CÁCH MỚI.
CẦN CHÚ Ý CÁC NGUYÊN TẮC SAU:
- Hãy tin tưởng vào trẻ: Tin rằng con mình sẽ tiến bộ hơn, tin rằng con mình nhất định sẽ làm được những điều mà bạn nghĩ rằng trẻ sẽ cần. Trong đầu bạn không có niềm tin, chỉ quy chụp con hư, con chẳng nghe lời, bạn sẽ không bao giờ thấy được điều tốt của con để mà khen, để mà động viên, để mà khuyến khích.
- Hãy cho trẻ thời gian để chuyển tiếp hoạt động:Nếu con bạn có càu nhàu, bực bội vì bị tắt tivi và phải đi học, đang chơi mà phải đi ăn, đi tắm, bạn nên đến nói cho con biết con sẽ phải ngừng nó trong bao nhiêu lâu nữa, để trẻ có sự chuẩn bị tâm lý. Đang ham vui mà bị dừng đột ngột dễ gây sự cáu gắt, bực bội.
- Hãy chấp nhận sự trì hoãn của trẻ NHƯNG KHÔNG THOẢ HIỆP: Tại sao cần chấp nhận? Khi bạn chấp nhận con mình có sự trì hoãn, bạn sẽ bình tĩnh hơn và tiến hành các bước đưa con vào thói quen tốt. Khi bạn không có sự chấp nhận, bạn muốn con phải hợp tác ngay, phải làm ngay sau lời nói của mình, bạn rất dễ bực bội. Lúc này, tâm trạng bực bội sẽ gây ảnh hưởng đến giọng nói của bạn, gây tâm lý tiêu cực trong não bộ của trẻ. Cứ nghe thấy tiếng của mẹ là nghe thấy sự bực bội và càu nhàu, rất tiêu cực các bạn ạ. Các bạn sẽ thấy điều này rất rõ trong các bộ phim Việt Nam và Hàn Quốc, nơi mà họ thường xây dựng hình ảnh các bà mẹ hay càm ràm, nói nhiều, nghe đau hết cả đầu. Thực sự chúng ta không nên xây dựng hình ảnh đó trong đầu của con trẻ.
Nhưng bạn không thoả hiệp. Tới giờ đó là con phải làm, không được thêm tí tí, không là không. Bạn phải nghiêm túc với lời bạn nói, bảo đảm lời nói của bạn trước sau như 1, không có ngoại lệ, và không có du di. Nếu bạn không nghiêm, trẻ sẽ nhờn. Và bạn đừng quên, cho dù đã thành thói quen đi chăng nữa, trẻ vẫn sẽ luôn thử xem trẻ có thoát, có được ngoại lệ hay không. Trẻ sẽ luôn thử khi có cơ hội, và bạn phải luôn nói 1 là 1, 2 là 2.
- Phải khen trẻ bất kì khi nào có cơ hội: Dù trẻ bớt trì hoãn chỉ cần 1 giây, bạn cũng cần khen trẻ ngay : À, mẹ yêu cầu tắt tivi là con tắt mà không có thái độ bực bội. Mẹ nói là con đứng lên đi làm mà không nói gì thêm. Khen tới khi trẻ làm được như ý cha mẹ muốn. Bạn có thể tham khảo thêm bài viết sử dụng lời khen để dạy trẻ hiệu quả hơn.
- Phải lắng nghe và thấu hiểu trẻ: Thấy trẻ có thái độ khó chịu, cha mẹ nên gọi tên cảm xúc của trẻ, để trẻ thấy rằng cha mẹ hoàn toàn có thể hiểu trẻ đang nghĩ gì. “ Chắc là con đang rất bực bội vì không được xem tivi nữa và phải đi học phải không? “ Chắc là con ước được xem thêm 1 tập nữa rồi mới đi ăn cơm phải không? Nếu trẻ nói đúng rồi, học chán lắm, con không muốn học, hãy hỏi trẻ “ Vì sao chán? Vì sao không muốn học? Bài khó chỗ nào, để cha mẹ xem có giúp được gì không?
Cho trẻ thời gian ngồi nói về cảm xúc của con, đó cũng chính là một biện pháp để cải thiện.
Trong khuôn khổ bài này, chỉ nêu vài bước để giúp cha mẹ chỉ nói một lần và con sẽ hợp tác với cha mẹ hơn. Trẻ có thể không làm ngay lập tức, nhưng cha mẹ cần cải thiện kĩ năng của mình trước, kiên trì tới khi trẻ hợp tác tốt hơn. Và rất cần thời gian, một cách lâu dài và kiên trì để thay đổi trẻ.
Còn để trẻ hợp tác hơn trong sinh hoạt hay trong việc học, nó là cả một quá trình và là sự cộng hưởng nhiều yếu tố: Sức khoẻ, thói quen ăn ngủ, thói quen của cha mẹ, tâm lý và cách cha mẹ giao tiếp với con,v..v Chỉ mong các bạn cải thiện kĩ năng của chính các bạn, việc dạy con sẽ hiệu quả hơn.
ĐỌC THÊM: